Từ trái tim đến trái tim
Tôi là kẻ đáng thương hay đáng sợ?
TT - Mối tình đầu tan vỡ trong đau đớn. Mối tình thứ hai đầy mặc cảm tội lỗi. Cô gái day dứt về thứ hạnh phúc mình có được do cướp đoạt từ tay một phụ nữ khác...
>> Đó là lối sống đáng sợ!
>> Tại sao Gấu Bông lại hành động như vậy?
Tôi 27 tuổi, trắng trẻo, nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn. Ai cũng bảo tôi không sắc sảo nhưng rất là xinh. Thế nhưng tình yêu của tôi vô cùng lận đận.
Năm 20 tuổi, tôi thi ĐH lần hai nhưng lại đậu vào CĐ Sư phạm TP.HCM. Cuộc sống SV xa nhà đã làm tôi thiếu thốn tình cảm. Tôi muốn có người yêu. Tôi đã gặp A. trong năm học thứ hai. Chúng tôi học chung tại phòng trọ của tôi, sau đó A. ở lại trưa, cuối cùng là ở lại đêm. Chúng tôi đã sống chung hai năm liền. Bạn bè trong lớp biết chuyện xì xào nhưng tôi mặc kệ. Tôi tránh né mọi người quen biết để tận hưởng tổ ấm hạnh phúc của mình. Nhà A. ở TP, điều này khiến tôi mơ mộng sau này ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau và tôi sẽ được ở lại TP.
Thế nhưng ngày ra trường A. đã chia tay tôi vì nghe lời gia đình. Tôi hiểu ra cuộc tình SV có kết cuộc là như thế. Tôi khóc hết nước mắt nhưng phải tự khuyên mình cố gắng vượt qua. Tôi về quê vì không có hi vọng xin đi dạy ở TP.
Nhiều lúc tôi tự hỏi nếu không có tôi thì vợ chồng anh ấy sẽ như thế nào? Họ có bỏ nhau không? Con gái họ có phải thiếu ba hay thiếu mẹ? Tôi có phải là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác? Tôi là kẻ đáng thương hay đáng sợ?
Về quê, ba đã lo cho tôi ký được hợp đồng dài hạn ở một trường điểm THCS của huyện, do ông là quan chức ở đây. Trong khi đó, bạn bè tôi ai cũng hợp đồng ngắn hạn, họ nhìn tôi mà mơ ước.
Ở trường này có nhiều thầy cô giáo trẻ, chúng tôi thường tổ chức đi chơi, uống cà phê, ăn sáng... Tôi đã dần quên được mối tình cũ. Rất nhiều thầy giáo có tình cảm với tôi, tôi cũng nhận lời đi uống cà phê với các thầy đó nhiều lần. Rồi trường tôi giao lưu với các đơn vị khác, ở đó cũng có vài người mến tôi. Tuy nhiên tôi lại không hề rung động trước những người đàn ông này. Tôi vẫn cô đơn.
Trong trường tôi có một thầy giáo dạy nhạc đã có gia đình. Trong mắt tôi gia đình anh ấy thật là hạnh phúc: vợ anh ấy đẹp, cô ấy cũng dạy nhạc, họ yêu nhau khi còn là SV, ra trường đi dạy ổn định rồi cưới nhau. Họ có một con gái ba tuổi rất dễ thương. Tôi mơ ước mình cũng có một gia đình như thế.
Anh ấy đàn hay hát hay, tôi cũng có giọng hát hay. Tôi và anh trở thành cặp đôi mỗi khi trường có văn nghệ hay đi giao lưu. Trong những lần văn nghệ về khuya anh thường đưa tôi về tận nhà. Tôi rất vui. Tôi thường đi dạy rất sớm, ai cũng nói tôi chuẩn về giờ giấc nhưng tôi thì muốn đi sớm để cùng ăn sáng với anh dù chỉ là ổ bánh mì. Tôi ước người yêu của tôi giống anh: vui tính, galăng, đẹp trai, yêu thương vợ con.
Tôi đã yêu anh, anh cũng yêu tôi. Ban đầu chỉ là ánh mắt, cái cầm tay thôi cũng đủ làm tôi rung động. Rồi vợ anh mâu thuẫn với mẹ anh, anh buồn và tìm đến chỗ tôi tâm sự. Rồi chúng tôi đến nhà trọ... Chúng tôi đi nhà trọ nhiều lần, đi giữa ban ngày để không ai có thể nghi ngờ.
Tôi đã qua mặt được ba má tôi nhưng tôi biết họ không tin tôi nữa. Vì vợ anh phát hiện mối quan hệ này nên đến nhà nói chuyện với tôi cùng ba má tôi. Rồi cô ấy bí mật đi theo tôi tới tận nhà trọ, nơi anh đang chờ tôi. Vợ anh làm rùm beng lên. Cô ấy báo với ban giám hiệu trường tôi đang dạy. Tất cả mọi người trong trường, học sinh đều biết. Nhưng tôi vẫn không sợ vì anh ấy yêu tôi, tôi bất chấp tất cả.
Các đồng nghiệp khuyên nhưng tôi chối: "Có người ganh ghét nên vu khống tôi, bằng chứng đâu các chị đưa ra đi". Tôi để sau lưng những lời khuyên bởi anh ấy đã thông báo với các thầy giáo trẻ trong trường sẽ ly dị vợ để cưới tôi. Tôi càng thêm vững tin.
Tôi không biết nên buồn hay vui khi vợ chồng anh ấy sắp ly hôn. Con gái của anh ấy sẽ ra sao, tôi sẽ là mẹ kế của nó ư nếu anh ấy nhận nuôi nó?! Nhưng trong thâm tâm tôi đau đớn lắm. Những người ở trường khác khi sang trường tôi dạy thường tìm hỏi để nhìn cho được mặt tôi. Các thầy giáo trong trường cũng mỉa mai tôi: "B.! Em có bịt khẩu trang hay không thì ai cũng biết em hết!". Tôi rất khổ tâm nhưng vẫn mặc kệ.
Sắp có anh ấy rồi nhưng sao tôi thấy trống rỗng quá!
Hãy cho tôi lời khuyên tôi phải làm gì đây? Tôi đang ở trong một mớ bòng bong, không thể tự mình gỡ ra được. Hãy giúp tôi!