Câu chuyện có nhiều đoạn văn còn thô mộc, không đúng chính tả (mà chúng tôi cần phải gọt dũa đi). Song, nó làm người đọc phải ấm lòng, bởi đoạn kết có hậu - khi mà người ta dám yêu và dám sống vì tình yêu...
Đến giờ em vẫn ngỡ tổ ấm mình đang có chỉ là giấc mơ, chỉ có trong phim hay chuyện cổ tích nào đó. Nhưng không, anh xuất hiện và chính anh đã làm giấc mơ đó thành hiện thực.
14 tuổi em mang nỗi đau mất mẹ. Chưa đầy năm sau bố cũng lặng lẽ qua đời, để lại em bơ vơ. Chẳng còn ai bấu víu tựa nương, em một mình lang thang mưu sinh kiếm sống. Tháng ngày ấy thật cực nhọc và đầy tủi hờn với em - một cô bé đang tuổi cắp sách tới trường.
Trong khi các bạn cùng trang lứa vui sống bên mẹ cha, thì em để có 2 bữa cơm trong ngày phải đi rửa bát thuê. Phải đi mọi ngõ ngách Thủ đô bán vé số. Phải nghe người ta chửi rát mặt mỗi khi làm sướt đôi giày bóng bẩy của họ. Có ai đó nhờ dọn cống rãnh, gạch đá hay nhà vệ sinh em cũng chẳng từ. Có miếng ăn hàng ngày đã khó, làm sao em dám mơ một mái ấm riêng cho mình.
...Em được nhận vào giúp việc cho nhà anh, một gia đình gia giáo, trí thức và giàu có. Em rất vui, vui vì từ nay không còn phải ngủ đường ngủ chợ, vui vì công việc nhẹ nhàng lại được đối xử tốt và có chút dành dụm khi không phải lo chén cơm hàng ngày.
Và em nào ngờ tổ ấm của mình lại khởi nguồn từ nơi đây. Anh, chàng trai du học Mỹ về với ba bằng đại học trong tay lại để ý tới cô bé quê mùa như em. Em thật may mắn khi được gặp anh. Mỗi khi gặp áp lực công việc, anh chia sẻ cùng em. Thời gian rảnh rỗi, anh dạy em học, kể em nghe những vui buồn của mình nơi đất khách quê người... Thời gian cứ trôi và tình yêu trong anh, em cũng dần lớn lên cùng nó.
Rồi cha mẹ giục anh chuyện vợ con. Em biết mình không thể sánh bằng những cô gái trẻ đẹp, công việc với lương tháng ngất trời xung quanh anh - nhất là khi ba mẹ anh từng nói "Bao người không yêu lại yêu đứa... không được... không thể được", nên em quyết định rời xa anh dù con tim đau nhói.
Nhưng anh lấy vợ được hơn năm thì chia tay vì không có tình yêu.
Em đã khóc òa, khóc như đứa trẻ khi gặp lại anh sau bao nhung nhớ, chờ đợi. Khi được anh hỏi "em làm vợ anh nhé?". Cảm ơn anh. Cảm ơn cuộc sống đã cho em có anh. Còn gì hạnh phúc hơn với em bằng câu nói ấy.