Tôi là đứa con gái duy nhất của ba má sau sáu lần sinh con trai. Có lẽ do đợi mụn con gái duy nhất này quá lâu, hay do hoàn cảnh nghèo túng mà ba má tôi không có vẻ chăm sóc đặc biệt gì đối với tôi so sáu người anh của tôi.
Hàng ngày, tôi vẫn mang dép của anh tôi để đi đến trường, đội cái nón mà anh tôi đội chật; và thậm chí là tôi còn hớt tóc như con trai. Có thể vì hoàn cảnh và cách giáo dục như thế, tôi giống con trai hơn là con gái.
Quá khứ của tôi là một gia đình êm ấm, là những buổi cơm mà trên bàn ăn có đủ chín người trong đó hết bảy người không không mặc áo. Tuy đông con, ít ruộng nhưng ba má luôn lo cho chúng tôi đủ cái ăn, cái mặc, học hành tới nơi tới chốn.
Dù ba tôi chưa học hết lớp ba nhưng rất trọng chuyện học hành của con cái. Mỗi tối, anh em chúng tôi ngồi chụm đầu bên ba ngọn đèn dầu để học. Thứ giải trí trong gia đình tôi duy nhất lúc bấy giờ là radio, nhưng ba má tôi không dám nghe vở cải lương mình yêu thích tối vào thứ năm, thứ bảy hàng tuần để chúng tôi học bài.
Mỗi tối, chúng tôi thường thức học bài đến khuya. Tôi biết ba má tôi nóng ruột và lo lắng cho con cái mà không nói ra. Hằng ngày, trong buổi cơm ba má luôn nhường thức ăn cho chúng tôi: “Ăn để mà mau lớn, để lấy sức học cho giỏi với người ta!”. Chúng tôi cũng vô tư “ăn để mà lớn”.
Một hôm má đi vắng, tôi ở nhà luộc trứng chuẩn bị cơm trưa. Dù đã lên tám nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào bếp. Nhà còn tám người tôi luộc tám cái trứng. Tôi rất vui vì được ba tôi khen và trứng luộc là món tôi thích nhất.
Khi ba tôi đi làm đồng về, tôi phải ôn bài. Lúc ấy, ba tôi xúc cơm cho tôi ăn trước để chuẩn bị đi học; phần cơm tôi có đến hai quả trứng. Tôi vui sướng một cách vô tư và hỏi ba tôi “Nhà có tám người, con luộc tám cái trứng. Con được ăn hai cái vậy có phải ba không được ăn trứng không?”. ba tôi trả lời một cách vui vẻ “Đừng lo, ba không thich ăn trứng mà chỉ thích húp nước hơn”. Thế là tôi ăn hết hai cái trứng ngon lành.
Nay, tôi lớn, ba tôi già. Món trứng luộc không là món tôi ao ước được ăn nữa bởi có biết bao món ăn trên đời này ngon hơn trứng luộc nhưng tôi tìm hoài mà không có nước trứng luộc mà ba tôi thích để xem nó ngon đến mức nào. Tôi mang tâm sự đó nói với chồng tôi. Anh bảo “Trời ơi, sao em lớn dường này mà không ai nói em biết trứng lạc mà đem luộc để ăn với cơm, làm gì có nước... mà húp"!