Em đi, đi về phía trước, còn anh lại lùi lại phía sau. Chỉ còn là kỷ niệm, một ký ức! Khi bước qua nhau, liệu miền ký ức ấy có đủ để anh liếc nhìn trộm em dù chỉ là tích tắc.
Nếu là trò chơi kéo co thì dù hai bên có kéo mạnh thế nào thì sợi dây cũng chỉ dịch chuyển về một bên nhiều hơn. Sợi dây gắn kết chúng ta dù có lớn thế nào nếu anh và em đi về hai phía, thì nó cũng đứt. Và dù đoạn đứt đấy gần về bên nào hơn, thì cả hai cũng sẽ ngã dúi về hướng đi của mình. Đơn giản tình yêu chưa bao giờ là một trò chơi!
Em lao vào những thứ không mang tên anh để hi vọng mình còn cảm giác được thăng bằng, được đứng vững. Nếu em vấp ngã, ai bên em lúc không anh? Em phải tự đứng dậy! Em không khóc. Một em mạnh mẽ, quyết đoán để che giấu đi một em yếu đuối và bất lực.
Loài hoa màu xanh em thích, anh vẫn chưa tìm được. Còn vì sao anh lại tự rời xa em, không nói lời nào thì với em vẫn là dấu chấm hỏi lớn. Em dằn vặt mình, tìm lời đáp...
Nhiều lúc em đã quên đi. Hôm nay bước qua anh, em lại thấy mình cần lời đáp ấy hơn lúc nào hết. Em muốn mình sẽ thanh thản để đi qua anh, và mỉm cười hạnh phúc.
“Cái gì nhanh đến thì cũng chóng qua, nếu dễ đạt được thì không ai biết nâng niu giữ gìn. Tình yêu của anh và em như một quả bóng mà thủng lỗ chỗ. Chỉ cần quăng nhẹ là nó bẹp dúm và không còn giữ nguyên hình hài". Anh nói bằng lý trí khi chúng ta vô tình lướt qua đời nhau, khi mà mọi thứ đã là quá khứ.