onena87
Tổng số bài gửi : 55 Join date : 11/02/2008
| Tiêu đề: Bị thiêu sống - Kỳ 3: Điều bí mật Mon Mar 10, 2008 9:27 pm | |
| Bị thiêu sống - Kỳ 3: Điều bí mật
“Tôi cứ luôn mơ ước được làm cô dâu. Nhưng hình ảnh một cô dâu e ấp trong ngày cưới rốt cuộc chỉ là giấc mơ
Trừ hai đứa em gái còn bé quá chưa thể nghĩ đến chuyện lấy chồng, ở nhà chỉ còn lại chị Kainat và tôi. Tôi luôn hi vọng vào việc lấy chồng, được đi cùng một người đàn ông đến một nơi nào đó, được thoát khỏi sự đàn áp hung bạo của cha tôi…
Mẹ tôi bảo: "Bố thằng Faiez đã đến nhà ta để hỏi mày cho con trai lão. Nhưng lúc này chưa thể bàn đến việc đám cưới được. Phải chờ chị mày xong đã”.
Hẹn hò
Faiez làm việc trong thành phố, ở đối diện nhà chúng tôi phía bên kia đường. Nhà ấy không có con gái, vì thế không cần phải xây tường bao xung quanh mà chỉ có một hàng rào rất đẹp và cổng không bao giờ khóa. Tường nhà màu hồng và chiếc ôtô lúc nào cũng đỗ trước cửa nhà có màu ghi.
Tôi bắt đầu rình mò chiếc ôtô để được trông thấy Faiez. Vị trí quan sát tốt nhất là trên sân thượng, nơi tôi vẫn lên giũ tấm thảm lông cừu, hái nho, và phơi quần áo. Phải mất mấy ngày tôi mới biết được là anh đi làm vào khoảng bảy giờ sáng, lúc ấy tôi rất dễ tìm ra một việc gì đó để làm trên sân thượng.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã gặp may. Tôi nhanh tay cọ rửa chuồng gia súc rồi đi lấy bó cỏ thật khô mang về cho con cừu cái đang bị ốm và sắp trở dạ. Tôi đang đứng cách đấy hai, ba bước với bó rơm trong tay thì anh bước ra. Trông cũng lịch sự như cậu tôi, mặc âu phục, đi giày buộc dây rất đẹp với hai màu đen và nâu nhạt, tay xách cặp đựng giấy tờ, tóc thật đen, nước da ngăm và điệu bộ oai vệ.
Tôi cúi đầu, giấu mặt trong đống rơm. Tôi lắng nghe tiếng bước chân anh cho đến lúc anh ra đến ôtô, rồi tiếng cửa xe đóng sầm lại, tiếng máy nổ và tiếng lốp lăn sỏi nghe lạo xạo. Tôi chỉ dám ngẩng đầu lên khi chiếc xe đã đi xa và đợi cho đến khi nó khuất hẳn. Tôi nghe tim đập rộn ràng trong lồng ngực, hai chân run run. Và tôi tự nhủ: "Mình muốn có người đàn ông ấy làm chồng. Mình muốn anh ấy, mình muốn anh ấy".
Nhưng làm thế nào? Làm thế nào để van xin anh đích thân đến xin cha tôi quyết định cho làm lễ cưới? Trước tiên phải nói với anh như nào? Con gái không được nói chuyện với con trai. Cũng không được nhìn thẳng vào mặt người ta. Không được tìm cách đến gần. Dù người đàn ông ấy có muốn hỏi mình làm vợ chăng nữa thì anh ta cũng không phải là người có quyền quyết định. Người có quyền quyết định là cha tôi, bao giờ cũng là ông ấy và ông ấy sẽ giết tôi nếu biết tôi đã dềnh dàng ôm bó rơm đứng lại một phút trên đường để lôi kéo sự chú ý của Faiez.
Dạo ấy đang là mùa xuân, hình như tôi chỉ khoảng mười bảy tuổi. Sau này tôi mới biết trên giấy tờ tuổi thật sự của tôi là mười chín. Tôi đã "chín" kể từ lần có kinh nguyệt đầu tiên và đến tuổi lấy chồng từ ba hay bốn mùa lễ Ramadan trước. Đến ngày đi lấy chồng, tôi sẽ trở thành một người phụ nữ. Faiez chắc chắn nhiều tuổi hơn tôi, nhưng đó lại là điều tốt. Tôi chờ đợi anh mang lại cho tôi sự an toàn. Assad, em trai tôi, lấy vợ quá sớm là một cô gái cùng tuổi, nhỡ không may cô ta không sinh được con trai cho nó thì một ngày nào đó, nó sẽ phải cần đến một cô vợ khác.
Tôi nghe tiếng bước chân của Faiez trên lớp sỏi rải đường. Tôi đạp tấm da cừu lên gờ sân thượng, Faiez ngước mắt nhìn lên. Anh quan sát tôi, và tôi biết là anh đã hiểu. Không một dấu hiệu, một lời cũng không, anh lên ôtô và nổ máy chạy. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi chỉ kéo dài trong khoảng thời gian vừa đủ để ăn một quả ô liu, một cảm xúc không thể nào quên.
Ngày hôm sau, liều lĩnh và bạo dạn hơn, tôi vờ đuổi bắt một con dê để có cớ đi qua nhà anh. Faiez mỉm cười với tôi. Lúc ấy, ôtô không chạy ngay, do vậy tôi biết anh nhìn thấy tôi lùa đàn dê đi về phía cánh đồng cỏ. Buổi sáng không khí mát mẻ hơn nên tôi có dịp mặc chiếc áo len màu đỏ, chiếc áo mới duy nhất của tôi, có hàng cúc cài từ rốn đến cổ khiến tôi trông có vẻ xinh hơn. Nếu tôi có thể đứng giữa đàn cừu nhảy múa thì có lẽ tôi đã nhảy múa rồi. Cuộc gặp gỡ thứ hai kéo dài lâu hơn vì lúc rời khỏi làng, khi khẽ quay đầu nhìn lại, tôi trông thấy chiếc ôtô vẫn chưa khởi động.
Tôi không thể đi xa hơn những tín hiệu đó. Giờ thì đến lượt anh...
"Tôi đang sống"
Ngày hôm sau mẹ tôi vắng nhà, bà đi cùng cha tôi vào thành phố, em trai tôi đang ở với vợ nó và chị Kainat bận dọn chuồng gia súc và chăm sóc hai đứa em. Chỉ mình tôi đi cắt cỏ cho đàn thỏ. Đi bộ được mười lăm phút, tôi trông thấy Faiez xuất hiện trước mặt tôi. Anh đã kín đáo đi theo tôi và chào tôi. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này làm tôi hoảng sợ. Tôi cảm thấy xấu hổ, tôi nhìn xuống chân, tôi vò vò chiếc áo dài và rứt hàng cúc trên áo khoác, tôi không biết phải nói gì. Faiez đứng trong một tư thế ung dung, ngậm một cọng lúa xanh giữa hai hàm răng và hỏi tôi:
- Tại sao em chưa lấy chồng?
- Tôi còn phải tìm người đàn ông thích hợp với tôi và phải đợi chị tôi lấy chồng trước.
- Cha em có nói gì với em không?
- Ông có bảo tôi là cách đây khá lâu, cha anh có đến gặp ông.
- Em sống ở nhà có tốt không?
- Nếu bắt gặp tôi đứng với anh như thế này, cha tôi sẽ đánh tôi ngay.
- Em có muốn chúng mình lấy nhau không?
- Nhưng phải đợi cho chị tôi lấy chồng trước đã.
- Em sợ à?
- Phải, tôi sợ. Cha tôi… ông ấy dữ lắm. Nguy hiểm cả cho anh nữa đấy. Ông ấy có thể đánh tôi và cả anh nữa đấy.
Faiez vẫn ngồi bình thản đằng sau bờ đất, còn tôi nhanh tay cắt cỏ. Có vẻ như anh đang ngồi chờ tôi dù biết rõ là tôi không thể đi cùng anh về làng.
- Anh hãy cứ ngồi lại đây để tôi đi về một mình.
Và tôi đi nhanh về nhà. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sung sướng đến thế. Được ở cạnh anh, đứng gần anh, dù chỉ trong vài phút, quả là điều tuyệt vời. Tôi cảm nhận được niềm vui lan tỏa khắp cơ thể, mặc dù lúc ấy tôi không thể xác định rõ ràng. Tôi quá ngây thơ và tuy tôi được giáo dục không hơn một con dê nhưng cảm giác tuyệt vời ấy, đó là cảm giác tự do của trái tim và của thể xác tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi là một con người vì tôi đã tự quyết định làm những điều cần làm. Tôi đang sống. Tôi không tuân lệnh cha tôi cũng như bất cứ ai khác. Tôi sẽ không vâng lời. | |
|