onena87
Tổng số bài gửi : 55 Join date : 11/02/2008
| Tiêu đề: Bị thiêu sống - Kỳ 5: Chết và sống Mon Mar 10, 2008 9:31 pm | |
| Bị thiêu sống - Kỳ 5: Chết và sống
"Với tôi, được sống lại là một phép lạ, khi mọi người đều muốn tôi chết đi"
Hôm sau, mẹ bảo: "Đã đến lúc mày phải mang quần áo ra giặt rồi đấy. Tao và cha mày phải đi lên thành phố đây". Tôi biết những gì sẽ xảy ra…
Hỏa hình. Ngọn lửa. Tối đen. Ác mộng. Đau đớn. Tôi hôn mê. Mùi hôi thối tràn khắp gian phòng. Tôi không biết các vết bỏng lan rộng đến đâu nhưng rõ là không có ai sát trùng.
Thêm một liều thuốc độc
Cha tôi đến với cây gậy. Ông đang nổi giận, đập gậy xuống đất, muốn biết ai đã làm tôi có thai, ai đã đưa tôi vào đây và sự việc xảy ra như thế nào. Hai mắt ông đỏ ngầu. Ông khóc, người đàn ông già cả ấy, nhưng ông vẫn làm tôi sợ với cây gậy của ông và tôi không thể trả lời ông được. Tôi sắp ngủ, hay sắp chết, hoặc sắp thức dậy, cha tôi vẫn ngồi đó rồi không thấy ông đâu nữa. Nhưng tôi không nằm mơ, giọng nói của ông vẫn còn vang trong đầu tôi: "Nói đi!".
Tôi nghe thấy có ai đang đi vào, tôi nhìn thấy hai bàn chân trần, cái áo dài màu đen, một dáng người nhỏ nhắn như tôi, mảnh khảnh, gần như là gầy guộc. Không phải cô y tá mà là mẹ tôi. Bà làm tôi sợ. Bà ngồi trên ghế đẩu, tay ôm giỏ xách. Và bà bắt đầu sụt sùi khóc, khịt mũi, vừa lấy khăn mùi xoa lau nước mắt vừa lắc lắc đầu. Bà khóc vì buồn phiền và hổ thẹn. Bà khóc cho chính bà và cho cả gia đình. Tôi nhìn thấy nỗi căm hận hằn rõ trong mắt bà.
"Nhìn tao đây, con ơi... Thế này thì tao không thể đưa mày về nhà được nữa rồi, mày không thể về sống ở nhà nữa rồi. Mày đã nhìn thấy mày rồi chứ?". Bà nhăn mặt, bậm môi và khóc to hơn. "Nghe tao này, con ơi, nghe này. Tao rất muốn mày chết, mày nên chết đi là hơn. Em trai mày vẫn còn trẻ, mày mà không chết thì nó sẽ gặp rắc rối".
Có lẽ bà đã lấy cái cốc từ trong giỏ, rót cái gì đấy vào trong khi tôi mải khóc. "Nếu mày không uống cái này thì em trai mày sẽ gặp rắc rối ngay. Cảnh sát đã đến nhà ta. Uống đi con... Mẹ đưa cho mày uống đấy". Không bao giờ tôi quên được cái cốc to ấy, đầy đến tận miệng. Trong ly là một thứ nước trong veo. "Cứ uống đi, như thế em trai mày sẽ không gặp lôi thôi. Như thế là tốt hơn cả. Tốt cho mày, cho tao, cho cả em mày nữa".
Rồi bà khóc. Tôi cũng khóc. Tôi cố nhấc tay lên nhưng không được. Mẹ tôi luồn tay đỡ dưới đầu tôi, bà nâng đầu tôi về phía cái cốc. Cho đến lúc đó, tôi chưa được ai cho uống gì cả. Bà đưa cái cốc to ấy ghé sát miệng tôi. Tôi định ít nhất cũng nhúng môi vào vì tôi khát nước quá. Tôi cố ngước cằm lên nhưng không thể. Đột nhiên, ông bác sĩ bước vào và mẹ tôi giật bắn người. Ông ta giằng lấy cái cốc, đặt mạnh xuống và quát lên thật to: "Không được!".
Đứa bé
Tôi nằm trong bóng tối mịt mùng. Một cơn đau kỳ lạ như nhát dao đâm vào bụng, hai chân tôi run lẩy bẩy. Tôi cố nhỏm dậy nhưng không được. Tôi thấy có cái gì vương vướng giữa hai đùi. Tôi cố sức gỡ cái vật đang làm tôi hoảng hốt. Tôi đưa hai chân sờ soạng trong bóng tối. Tôi từ từ đẩy nó xuống lớp chăn mỏng, rồi tôi nằm bất động, mệt lả vì gắng sức. Tôi khép hai chân lại và cảm thấy da đùi mình đang chạm vào người đứa bé. Nó hơi ngọ nguậy. Tôi nín thở hồi hộp. Làm thế nào mà nó ra nhanh thế? Vừa thấy như có nhát dao đâm vào bụng là nó đã ở đây rồi? Tôi buồn ngủ, nhưng không thể được, đứa trẻ không tự chui ra mà không báo trước. Tôi đang trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng tôi không nằm mơ vì tôi đã cảm nhận được nó, giữa hai đầu gối tôi, chạm vào da chân tôi. Hai chân tôi không bị bỏng, tôi cảm nhận mọi thứ qua lớp da ở đùi và chân. Tôi không dám cử động thêm, rồi tôi giơ một chân lên giống như giơ một bàn tay để vuốt nhẹ. Một cái đầu bé tí và hai cánh tay đang quơ quơ yếu ớt. Ông bác sĩ bước vào, cúi xuống, giở tấm chăn mỏng. Và ông mang đứa bé đi, thậm chí không để tôi nhìn thấy nó.
Điều kỳ diệu
Một hôm, có ai đó bước vào phòng tôi giữa lúc tôi đang mê loạn trong cơn ác mộng. Một bàn tay phụ nữ như cái bóng lướt trên mặt tôi. Một giọng phụ nữ với cách phát âm khá kỳ cục nói với tôi bằng tiếng Ả Rập: "Tôi sẽ giúp cô. Cô hãy tin ở tôi, tôi sẽ giúp cô. Cô có nghe tôi nói không?". Tôi đáp "Có”.
Jacqueline đã ở Trung Đông bảy năm để làm việc cho một tổ chức nhân đạo, tổ chức Terre des Hommes. Cô đi khắp các bệnh viện, tìm những trẻ em bị bỏ rơi, bị khuyết tật hoặc suy dinh dưỡng, cộng tác với CICR, Hội Chữ thập đỏ quốc tế và nhiều tổ chức khác có nhiệm vụ cứu trợ cho người Palestine và người Israel. Một hôm, Jacqueline nghe một nhóm phụ nữ nói chuyện với nhau: "Trong làng có một đứa con gái hư thân mất nết bị cha mẹ tìm cách thiêu chết. Nghe nói con bé đã được đưa vào bệnh viện và sắp chết". Jacqueline đến ngay bệnh viện và gặp tôi. Cô đi tìm giám đốc để phản ảnh việc tôi không được chăm sóc, cô đi tìm y tá, bác sĩ. Cô được những lời khuyên: "Đừng dây vào những chuyện như thế làm gì. Cô ta sắp chết rồi". Và cô đã gặp được một bác sĩ trẻ người Palestine mà cô gọi là phép lạ.
Những ngày sau đó tôi được người ta bôi thuốc mỡ, được lau rửa sạch sẽ hơn. Và cô hỏi: "Souad này, em phải trả lời cho chị biết vì chị muốn làm một điều gì đó cho em. Nếu chúng ta tìm được một lối thoát, nếu chị có thể mang em đi nơi khác, liệu em có bằng lòng đi cùng chị hay không?". "Em bằng lòng, bằng lòng. Em sẽ đi với chị. Nhưng chị định đi đâu?". "Đi đến một đất nước khác, chị chưa biết là nước nào, nhưng đó sẽ là một nơi mà chúng ta không còn phải nghe nói đến những chuyện như thế này nữa". "Vâng, nhưng chị biết đấy, cha mẹ em...". "Chị sẽ đến gặp cha mẹ em. Chúng ta sẽ gặp. Em đồng ý chứ? Em có lòng tin chứ?". "Vâng. Cảm ơn chị”.
Với Jacqueline, đến đây rất mạo hiểm. Mọi người muốn tôi phải chết bởi nếu tôi không chết, danh dự của họ sẽ bị hoen ố, mãi mãi không rửa được và gia đình tôi sẽ bị cả làng khai trừ. Gia đình tôi sẽ phải dời đi nơi khác trong nhục nhã. Tôi khó lòng thoát chết. Vượt qua nỗi sợ hãi, Jaqueline và bác sĩ Hassan đã nhiều lần tìm đến làng để gặp cha mẹ tôi, thuyết phục họ bằng việc tôi sắp chết: "Nếu cô ấy chết tại đây, mọi chuyện sẽ không ổn. Ngay cả chết trong bệnh viện chăng nữa thì vẫn không tiện cho bác đâu. Nhưng chúng cháu có thể mang cô ấy đi thật xa, đến một nước nào đó. Và như thế, tất cả sẽ kết thúc, bác có thể nói với mọi người trong làng là cô ấy đã chết. Cô ấy sẽ chết ở một đất nước khác và nhà ta sẽ không bao giờ nghe nói đến cô ấy nữa".
Cha mẹ tôi bắt cô phải hứa là không bao giờ để họ phải thấy lại cô con gái nữa! Không bao giờ nữa ư? "Không! Không bao giờ nữa! Không đời nào!". Và họ đã đồng ý đến cơ quan cấp giấy tờ căn cước và xuất nhập cảnh.
Jaqueline còn làm một điều kỳ diệu nữa là tìm lại bé Marouan cho tôi. Cuối cùng, chiếc cáng của tôi đã được đưa lên máy bay. Tôi có thể ngắm nhìn khuôn mặt bé xíu, dài, ngăm đen nhưng rất xinh của con trai với cái mũ vải mềm màu trắng đội trên đầu. Tôi đã mất khái niệm thời gian và có cảm tưởng nó chỉ mới được ba tuần tuổi, trong khi Marouan đã được hai tháng tuổi. Chị Jacqueline bảo rằng chúng tôi sẽ đến Geneva (Thụy Sĩ) vào ngày 20-12. | |
|