onena87
Tổng số bài gửi : 55 Join date : 11/02/2008
| Tiêu đề: Bị thiêu sống - Kỳ 4: Bản án tử hình Mon Mar 10, 2008 9:30 pm | |
| Bị thiêu sống - Kỳ 4: Bản án tử hình
"Chính tai tôi đã nghe bản án tử hình dành cho mình"
Trước đây, tôi không ý được mình là một con người, có tư duy, có tình cảm. Tôi biết sợ, biết khát khi trời nóng, biết đau đớn và tủi nhục khi bị buộc như một con vật trong chuồng gia súc và bị đánh đập đến mức lưng không còn cảm giác…
Cuộc hẹn hò đầu tiên của tôi với Faiez trên cánh đồng lúa mì xanh mướt đã giúp tôi, lần đầu tiên trong đời, nhận thức được mình là ai. Một đứa con gái đang nóng lòng được gặp lại anh, yêu anh và quyết định trở thành vợ anh.
Chuyện xảy ra
Hôm sau, cũng trên con đường ấy, anh chờ tôi đi ngang qua trên đường ra đồng. "Ngoài anh ra, em có để mắt đến những cậu con trai khác không?". "Không, không bao giờ". "Em có muốn anh đến thưa với cha em để được cưới em không?". Nghe câu ấy tôi chỉ muốn quì xuống hôn chân anh. Tôi muốn anh đi ngay lập tức, ngay trong giây phút ấy, chỉ muốn anh chạy đi yêu cầu gia đình mang ngay vàng và đồ trang sức đến cho tôi và chuẩn bị một lễ cưới thật to.
Nhiều ngày trôi qua, mặt trời mọc rồi lặn và sáng nào, chiều nào tôi cũng lên sân thượng ngóng đợi anh ra hiệu. Bây giờ thì tôi chắc chắn anh đã yêu tôi. Lần hẹn vừa rồi anh không đến. Tôi đã đợi rất lâu, hơn mười lăm phút, dù biết có thể về nhà muộn, có thể bị cha tôi bắt gặp. Tôi vừa lo lắng vừa khổ sở nhưng lần hẹn sau thì anh đến.
Tôi trông thấy anh từ xa, anh ra hiệu bảo tôi trốn ở cuối cánh đồng, đằng sau ụ đất, nơi không ai có thể nhìn thấy chúng tôi vì cỏ mọc rất cao. "Hôm ấy tại sao anh không đến?". "Anh có đến, nhưng anh đứng đằng xa để xem em có gặp người nào khác hay không". "Mắt em không nhìn sang phải cũng không nhìn sang trái. Em nói thật". "Bây giờ thì anh biết rồi. Anh đã gặp cha em. Ít lâu nữa thôi chúng mình sẽ cưới nhau".
Sau lần hẹn thứ hai, anh đã đến gặp cha tôi. Và dù ngày cưới chưa được ấn định chính xác nhưng thế nào tôi cũng đi lấy chồng trước cuối năm.
Hôm ấy trời đẹp và nắng nóng. Faiez bước lại gần tôi, thật gần. Tôi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy hơi sợ. Tôi thấy anh đặt tay lên sau cổ tôi và anh hôn lên môi tôi. Tôi vội đẩy anh ra và không nói gì nhưng phản ứng của tôi có nghĩa: "Coi chừng đấy. Không được đi xa hơn". Anh đi về trước. Tôi đợi anh đi khá xa mới bước ra và về nhà như thường lệ nhưng lần này thấy căng thẳng hơn. Nụ hôn ấy, nụ hôn đầu tiên trong đời đã làm tâm trí tôi xáo trộn.
Và ngày hôm sau, khi nhìn thấy anh đi đến gần chỗ tôi đang nấp, tim tôi run lên. Tôi linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra. Tôi ngóng anh đến từ phía bên phải nhưng Faiez đến từ phía khác, đầy bất ngờ. Anh cẩn thận không để ai trông thấy, anh bảo vệ tôi. Anh đẹp quá. Anh mặc một cái quần bó sát từ thắt lưng đến đầu gối nhưng ống rộng. Chiếc áo chui đầu của anh màu trắng, dài tay, cổ chữ V để hở đám lông ngực. Tôi thấy anh rất lịch sự, vô cùng sang trọng bên cạnh tôi.
Tôi đã nghe lời anh, tôi không mặc chiếc áo len màu đỏ để không bị nhìn thấy từ xa. Chiếc áo dài của tôi màu xám, chiếc saroual của tôi cũng xám. Tôi che mái tóc bằng một chiếc trùm trắng, nhưng tôi vẫn tiếc cái áo gilê màu đỏ, tôi vẫn muốn mình đẹp hơn.
Chúng tôi ngồi dưới đất, anh hôn tôi. Anh đặt tay lên đùi tôi, tôi không để cho anh làm như vậy. Anh giận. Anh trở nên dữ tợn khi nhìn thẳng vào hai mắt tôi: "Tại sao em không thích? Cứ để mặc anh!". Faiez đã làm cái anh muốn trong im lặng… Anh nâng cằm tôi lên và nói: "Anh yêu em". "Em cũng yêu anh".
Faiez và tôi còn gặp nhau hai lần nữa. Tôi vẫn sợ nhưng luôn tin tưởng. Tôi mơ đến một ngày không xa, ngày mà tôi không còn phải chăn cừu và dê, ngày mà tôi không phải vào chuồng gia súc dọn phân. Anh sắp đến, anh yêu tôi và khi anh đứng dậy ra về, tôi sẽ nói với anh như đã nói trong hai lần gặp trước: "Đừng bỏ em anh nhé!".
Chính tai tôi nghe
Tôi thấy người không còn như trước, tôi không muốn làm việc, tôi không muốn thức dậy. Chu kỳ tự nhiên của tôi đã thay đổi. Tôi nhất định phải gặp anh để nói cho anh biết. Lại một lần hẹn hò, và khi tôi nói, khuôn mặt anh trở nên trắng bệch.
Sáng hôm sau, khi tôi lên sân thượng thì chiếc ôtô của Faiez đã đi mất. Tôi đợi cho đến đêm. Faiez không về. Chiếc ôtô không còn đậu trước nhà anh, các cửa sổ cũng đóng im ỉm. Đêm đêm, tôi nằm dưới tấm da cừu, hai tay ôm bụng, lắng nghe từng tiếng động nhỏ trong bóng tối. Ngày mai anh sẽ đến, ngày mai anh không đến; anh ấy sẽ cứu mình, anh ấy bỏ rơi mình… Khúc nhạc cứ vang mãi trong đầu tôi.
Một hôm, trong lúc tôi đang giặt quần áo thì cha tôi tiến đến. Tôi nghe tiếng chân ông bước khập khiễng sau lưng và tiếng gậy khua lộc cộc trên mặt sân. Ông dừng lại sau lưng, tôi không dám đứng lên: "Tao chắc là mày đã có thai rồi".
Tôi sợ đến nỗi đã nhặt một hòn đá to và tự đập vào bụng với hi vọng mọi việc sẽ lại đâu vào đấy. Những ngày sau cũng thế, tôi đập vào bụng tôi bằng bất cứ vật gì có trong tay và bất cứ khi nào có thể. Cho đến giờ, kỷ niệm đó vẫn còn nhức nhối trong tôi. Tôi đã cố tự nhủ rằng hồi ấy mình ngu dốt, nhưng quả thật là một cơn ác mộng tội lỗi mỗi khi nghĩ đến việc tôi đã cầm hòn đá đập vào bụng mình để đứa con của chính mình không thể tồn tại nữa.
Tôi bị giữ lại trong nhà và chỉ được làm những việc nội trợ. Mẹ tôi bảo: "Mày không được ra khỏi cửa! Mày không đi chăn cừu nữa! Mày cũng không đi lấy cỏ khô”. Tôi có thể thoát ra theo lối sân sau, băng qua các mảnh vườn, nhưng để đi đâu? Tôi chưa bao giờ đi xe khách một mình, tôi không có tiền, hơn nữa, dù trong trường hợp nào, bác tài xế cũng không cho tôi bước lên xe.
Có lẽ tôi đã có mang đến tháng thứ năm. Tôi thấy cái thai trong bụng đang quẫy đạp và tôi lao vào tường như một con điên. Tôi không nói dối được nữa, không giấu được cái bụng to vượt mặt và đôi vú đã thâm quầng. Tôi không còn lối thoát.
Một buổi tối, lại có một cuộc họp mới trong gia đình. Có cha mẹ tôi, chị Noura và anh Hussein, chồng chị. Em trai tôi, Assad, không có mặt vì vợ nó sắp sinh con. Tôi đứng sau bức tường rình nghe.
Mẹ tôi bảo Hussein: "Việc này không thể sai Assad làm được. Nó không đủ khả năng và nó còn ít tuổi quá”. "Tôi sẽ giải quyết!". Đến lượt cha tôi lên tiếng: "Nếu có làm, anh phải làm thật chu đáo. Anh định thế nào?". "Cha mẹ đừng lo, tôi sẽ có cách". Mẹ tôi lại nói: "Anh phải giải quyết nó cho tôi, nhưng phải dứt điểm một lần cho xong". Hussein bảo: "Cha mẹ cứ đi. Hai người không nên có mặt ở đấy. Khi cha mẹ về, mọi việc sẽ êm xuôi". Bản án tử hình đã được cha mẹ, anh chị tôi quyết định như thế, ngắn gọn, bình thản, dứt khoát.
Chính tai tôi đã nghe bản án tử hình dành cho mình. | |
|