onena87
Tổng số bài gửi : 55 Join date : 11/02/2008
| Tiêu đề: Bị thiêu sống - Kỳ cuối: Hi vọng lớn nhất Tue Mar 11, 2008 7:24 am | |
| Bị thiêu sống - Kỳ cuối: Hi vọng lớn nhất
Ở Cisjordanie, phụ nữ đang tranh đấu để có một đạo luật không phải là đạo luật của đàn ông TT - "Mẹ lên nói trên đài phát thanh, hay quá!". Phản ứng của Laetitia vừa làm tôi yên tâm vừa khiến tôi lo lắng. Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện trước một lượng khán giả đông đảo như vậy. Sau khi nghe buổi phát sóng, Laetitia phản ứng dữ dội: "Bây giờ mẹ mặc ngay quần áo và lấy vali đi. Chúng ta ra sân bay và đến làng của mẹ. Chúng ta sẽ lấy diêm và sẽ thiêu họ như họ từng làm với mẹ”.
Trả thù trong mơ
Laetitia đã được một bác sĩ tâm lý điều trị trong vòng sáu tháng, nhưng một hôm nó nói với tôi: "Mẹ biết không, chính mẹ mới là vị bác sĩ tâm lý của con. Con rất may mắn được nói mọi điều với mẹ, từ A đến Z. Mẹ đã trả lời tất cả những câu hỏi của con. Vậy nên con không còn muốn đến ngôi làng ấy nữa". Bản thân tôi cũng đã có lúc mơ đến một vụ trả thù không thể có. Tôi thấy mình trở về làng, được che giấu và được bảo vệ cho đến khi gặp được em trai tôi. Chẳng khác nào một thước phim đang quay trong đầu tôi. Tôi đi đến trước nhà nó và tôi nói:
- Assad, em còn nhớ chị chứ? Em thấy đấy, chị vẫn còn sống! Hãy nhìn kỹ những vết sẹo của chị. Đó là do anh rể Hussein đã thiêu sống chị, nhưng chị vẫn còn sống!
- Em còn nhớ em gái Hanan của chị không? Em đã làm gì với nó? Em đã ném nó cho chó xé xác phải không? Còn vợ của em? Cô ấy vẫn khỏe chứ? Tại sao chị lại bị thiêu sống đúng vào ngày cô ấy sinh con trai. Hồi đó chị đang có thai, có cần phải thiêu sống cả đứa con trai của chị không? Hãy nói cho chị biết tại sao em không làm gì để giúp chị, chính em, em là đứa em trai duy nhất máu mủ của chị kia mà!
- Giới thiệu với em Marouan, con trai chị! Nó ra đời sớm hơn dự tính hai tháng tại bệnh viện thành phố, nhưng nó cao to, đẹp trai và rất khỏe! Em nhìn nó mà xem!
- Còn Hussein? Anh ta đã già hay chết rồi? Chị mong anh ta còn sống nhưng mù lòa hay bại liệt để thấy chị vẫn còn sống và đứng trước mặt anh ta! Chị hi vọng ngày trước chị đau đớn bao nhiêu thì bây giờ anh ta cũng phải đau đớn bấy nhiêu!
- Còn cha và mẹ thì thế nào? Cả hai đã chết rồi ư? Em hãy nói cho chị biết họ được chôn ở đâu để chị đến nguyền rủa trước nấm mồ của họ!...
Tôi thường mơ giấc mơ báo thù đó. Nó khiến tôi trở nên độc ác như họ. Tôi có ý định giết người như họ! Tất cả bọn họ đều tưởng tôi đã chết nên tôi rất muốn họ nhìn thấy tôi còn sống!
Tôi nói với Marouan quyết định đưa câu chuyện của chúng tôi vào một quyển sách. "Như thế sẽ giống như một tập ảnh lưu niệm của gia đình, và là một lời chứng về tội ác bảo toàn danh dự" - tôi nói.
- Một ngày nào đó con sẽ về đó.
- Về để tìm gì hả con? Trả thù? Đổ máu? Con được sinh ra ở đấy, nhưng con không hiểu những người đàn ông ở đấy. Chính mẹ cũng mơ ước được trở về, chính mẹ cũng căm thù. Mẹ cho rằng sẽ được nhẹ lòng nếu được cùng con trở về ngôi làng đó và nói to: "Mọi người hãy nhìn đây. Nó là Marouan, con trai của tôi! Chúng tôi bị thiêu sống, nhưng chúng tôi không chết! Hãy nhìn xem nó đẹp trai, khỏe mạnh và thông minh ra sao!".
- Con chỉ muốn gặp lại bố con! Con muốn biết tại sao ông ấy lại bỏ rơi mẹ, trong khi ông ấy biết những gì sẽ xảy đến với mẹ.
- Có lẽ thế. Nhưng con sẽ hiểu rõ hơn khi mẹ kể lại trong một quyển sách. Mẹ sẽ kể tất cả những gì con chưa biết, tất cả những gì người khác chưa biết. Vì có rất ít người được sống sót, và trong số đó, nhiều phụ nữ đang phải trốn tránh và còn phải trốn tránh lâu hơn nữa. Họ đã sống trong sợ hãi và vẫn đang phải sống trong sợ hãi. Mẹ có thể làm chứng cho họ.
- Mẹ có sợ không?
- Một chút con à.
Không thể thù ghét quê hương
Tôi sợ rằng trong tương lai, chuyện của tôi sẽ đè nặng lên các con. Chúng sợ cho tôi và tôi cũng sợ cho chúng. Tôi đợi đến lúc chúng đủ chín chắn để hiểu tất cả những gì mà tôi chưa nói: quãng đời trước đây của tôi với đầy đủ chi tiết, người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng, cha của Marouan. Tôi rất sợ phải tiết lộ những điều này, sợ hơn tất cả những lần ra làm chứng mà mọi người có thể đòi hỏi ở tôi. Tôi phải giúp chúng để chúng không thù ghét đất nước mà tôi đã sinh ra, và đó cũng là một nửa quê hương của chúng.
Chúng hoàn toàn không biết về những chuyện đã xảy ra ở đó. Làm thế nào để ngăn chúng không thù ghét con người ở đó? Đất nước đó rất đẹp. Ở Cisjordanie, phụ nữ đang tranh đấu để có một đạo luật không phải là đạo luật của đàn ông. Nhưng đàn ông mới là những người biểu quyết các đạo luật.
Tôi sợ các con tôi, đặc biệt là Marouan, phải sống với một mong muốn báo thù. Sợ thói hung bạo, vốn được truyền từ thế hệ đàn ông này sang thế hệ đàn ông khác, sẽ để lại dấu vết, dù rất nhỏ, trong tâm trí nó. Nó cũng phải xây một ngôi nhà, bằng từng viên gạch một. Một cuốn sách sẽ rất có ý nghĩa trong việc xây một ngôi nhà.
Tôi đã nhận được bức thư của con trai viết bằng nét chữ tròn trịa rất đẹp. Bức thư lại một lần nữa làm tôi khóc. "Mẹ. Sau cả quãng thời gian dài sống cô đơn, không có mẹ ở bên, cuối cùng được gặp lại mẹ. Và mặc dù có bao chuyện đã xảy ra, nhưng được gặp lại mẹ, con cảm thấy có thêm hi vọng về một cuộc đời mới. Con nghĩ đến mẹ, nghĩ đến lòng can đảm của mẹ. Cảm ơn mẹ đã cho chúng con quyển sách ấy. Nó tiếp thêm can đảm cho con trong cuộc đời. Con yêu mẹ, mẹ ạ.
Con của mẹ, Marouan".
Tôi hi vọng quyển sách này sẽ đến mọi miền thế giới, nó sẽ đến tận Cisjordanie và những người đàn ông ở đó sẽ không đốt bỏ cuốn sách này.
Cảm ơn.
Souad
Một nơi nào đó ở châu Âu. | |
|