K012QK2
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
K012QK2

Nơi hội tụ _cùng bay lên. Nơi mọi người_cùng chia sẻ
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Bị thiêu sống - Kỳ 7: Xây dựng một ngôi nhà

Go down 
Tác giảThông điệp
onena87

onena87


Tổng số bài gửi : 55
Join date : 11/02/2008

Bị thiêu sống - Kỳ 7:  Xây dựng một ngôi nhà Empty
Bài gửiTiêu đề: Bị thiêu sống - Kỳ 7: Xây dựng một ngôi nhà   Bị thiêu sống - Kỳ 7:  Xây dựng một ngôi nhà Icon_minitimeTue Mar 11, 2008 7:14 am

Bị thiêu sống - Kỳ 7: Xây dựng một ngôi nhà

“Đến Châu Âu, nhiều năm liền tôi vẫn quần áo kín mít mỗi khi ra đường, sống với nỗi sợ hãi ngày này qua đêm khác”

TT - Tôi sống với những nỗi sợ hãi ngày này qua đêm khác. Chồng tôi vốn kiên nhẫn nhưng thỉnh thoảng anh ấy cũng đâm nản trước nỗi sợ vô lý của tôi. Tôi tự trấn tĩnh mình, tự nhắc đi nhắc lại những chông gai tôi đã vượt qua để sắp xếp lại cuộc đời mình: một người chồng, một mái ấm gia đình.

Chồng tôi

Thỉnh thoảng, tôi ngồi ngoài hiên một quán cà phê, quần áo kín mít, mùa đông cũng như mùa hè, và nhìn mọi người qua lại. Những phụ nữ mặc váy ngắn hoặc áo cổ rộng, phô tay và chân ra trước đám đàn ông. Cho đến một hôm, tôi nhìn thấy từ cửa sổ phòng tôi, một chiếc ôtô và một người đàn ông ngồi bên trong mà tôi chỉ nhìn thấy tay và đầu gối của anh. Antonio có một chiếc ôtô màu đỏ. Tôi đứng bên cửa sổ cho đến lúc không nhìn thấy nó nữa... Rồi tôi đóng cửa sổ lại.

Tôi đã tìm gặp anh, tôi đã nói chuyện với anh, tôi biết anh có một người bạn gái mà tôi cũng quen biết, thế là tôi chờ đợi. Ban đầu, chúng tôi là bạn của nhau. Cũng phải mất ít nhất hai năm rưỡi hoặc ba năm thì tình bạn mới chuyển thành một cái gì khác. Tôi yêu anh, nhưng còn anh, tôi không biết anh nghĩ gì về tôi. Tôi không dám hỏi nhưng tôi làm tất cả để anh yêu tôi, để giữ anh. Tôi muốn cho anh tất cả, muốn phục vụ anh, nâng niu anh, cho anh ăn, làm mọi thứ để được anh giữ lại bên mình, như những người phụ nữ ở Cisjordanie vẫn làm.

Ban đầu, chúng tôi sống với nhau mà không tổ chức đám cưới và tôi phải mất một thời gian mới quen dần. Muốn cởi quần áo, tôi phải tắt đèn, chỉ thắp nến. Buổi sáng, tôi đi nhanh vào phòng tắm, chốt chặt cửa và chỉ ló mặt ra khi đã trùm áo choàng tắm kín mít từ đầu đến chân. Mãi đến bây giờ, tôi vẫn còn ngượng ngùng, khó chịu. Những vết sẹo của tôi.

Để bắt đầu, chúng tôi dọn đến sống chung trong một phòng nhỏ thuê ngoài thành phố. Cả hai chúng tôi đều đi làm. Tôi đợi anh ngỏ lời cầu hôn nhưng anh không đả động đến chuyện này. Tôi mơ ước có một chiếc nhẫn, một lễ cưới, và tôi làm cho Antonio tất cả những gì mà mẹ đã làm cho cha, tất cả những gì mà phụ nữ trong làng tôi làm cho chồng họ.

Buổi sáng, tôi thức dậy lúc 5 giờ để rửa chân và chải tóc cho anh, để đưa quần áo sạch và là thẳng nếp cho anh, để nhìn anh đi làm, đưa tay vẫy và gửi một nụ hôn qua cửa sổ. Buổi tối, tôi chờ anh với bữa cơm được chuẩn bị sẵn sàng. Chờ đến tận nửa đêm, 1 giờ sáng, nếu thấy cần, để được ngồi ăn cùng anh. Dù đói tôi vẫn chờ như tôi từng thấy những phụ nữ ở làng tôi làm như vậy. Chỉ khác một điều là tôi đã chọn anh, người đàn ông ấy, chứ không bị ai áp đặt và tôi yêu anh.

Những chuyện này dường như khiến anh ngạc nhiên. Người đàn ông phương Tây không quen với những chuyện tận tụy như thế. Anh bảo tôi: "Thật tuyệt vời! Anh cảm ơn em". Nhưng Antonio - một người đàn ông phương Tây - chưa muốn lấy vợ và chưa muốn có con. Còn tôi, tôi rất muốn. Anh chưa sẵn sàng. Tôi tôn trọng những suy nghĩ của anh và đợi đến khi nào anh thật sẵn sàng. Tôi đợi như thế gần bảy năm.

Antonio biết tôi có một đứa con và biết chuyện nó đã được gia đình khác nhận nuôi. Tôi đã kể cho anh nghe những gì anh cần biết về đời tôi, giải thích cho anh hiểu nguyên nhân những vết sẹo. Antonio cho rằng tôi đã chọn được giải pháp tốt nhất cho con trai mình.

Lễ cưới cuối cùng cũng đã diễn ra.

Marouan

Tôi muốn quên Marouan vì tôi chắc chắn nó sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn tôi. Nó được đi học, nó có bố mẹ, anh em, chị em và nó nhất định sẽ hạnh phúc. Nhưng nó vẫn ở đó, được giấu kín trong một góc tâm trí tôi. Marouan đã trở thành người lớn, từ 20 năm nay tôi không gặp lại nó lần nào, và nó biết tôi đã lấy chồng và nó có mấy đứa em gái hiện đang ở một nơi nào đó. Nhưng Laetitia và Nadia lại không biết chúng có một người anh trai.

Lần cuối cùng tôi gặp nó, nó khoảng 15 tuổi, nó còn chơi đùa với các em nó một lúc. Cuộc trao đổi giữa chúng tôi chỉ giới hạn trong vài câu thông thường và vô vị: "Chào Marouan, cháu ổn chứ?", "Cũng ổn, thế còn cô?". Phải tiếp cận Marouan bằng cách nào? Tôi sẽ gọi điện thoại cho nó, nhưng tôi sẽ tự giới thiệu như thế nào? Mẹ ư? Và phải làm gì khi đứng trước mặt nó? Bắt tay nó? Ôm hôn nó? Nhưng nếu nó đã quên tôi thì sao? Nó có quyền quên, bởi chính tôi đã "quên" nó.

Cuối cùng, mọi việc tự nó diễn ra mà không cần ai sắp đặt. Marouan đã gọi điện thoại đến nhà. Tôi chuẩn bị đối mặt với con trai tôi, tôi biết những gì đang chờ đợi tôi. Câu hỏi sẽ là: "Tại sao người ta lại nhận con làm con nuôi lúc con chỉ mới năm tuổi. Tại sao mẹ không giữ con ở lại với mẹ? Mẹ giải thích cho con biết đi". Con phố hẹp. Nó đến từ trung tâm thành phố, tôi đi từ phía nhà ga. Dù nó có lẫn trong hàng ngàn người, tôi vẫn nhận ra nó.

Trong đầu tôi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng một chàng thanh niên đang mỉm cười với tôi. Hai chân tôi như sắp khuyu xuống, hai bàn tay tôi bắt đầu run và tim tôi thì đập rộn ràng. Nó rất cao, nó phải cúi thật thấp để hôn tôi một cách bình thường như thể nó chỉ mới xa tôi ngày hôm qua. Tôi cũng hôn lại nó. Tôi nói luôn: "Marouan này, con có thể gọi mẹ là mẹ, là Souad, là em gái, chị gái, con cứ gọi theo ý muốn của con. Nếu Thượng đế sắp đặt như thế thì chúng ta sẽ làm quen với nhau".

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn và tôi cứ nhìn nó chằm chằm. Nó giống hệt cha đẻ của nó. Nó đơn giản và thẳng thắn. "Hãy cho con biết mẹ đã bị thiêu sống như thế nào?", "Con không biết gì về việc ấy ư?", "Không. Không ai nói gì với con về chuyện đó”.

Tôi giải thích mọi chuyện và tôi nhận thấy khi tôi nói đến đâu ánh mắt của Marouan cũng thay đổi theo đến đấy. Khi tôi nói đến đoạn ngọn lửa bắt đầu bốc cháy trên người tôi, Marouan bỏ điếu thuốc mà nó định châm xuống. "Lúc đó con đang nằm trong bụng mẹ?", "Phải, lúc ấy con đang ở trong bụng mẹ. Mẹ đã một mình sinh ra con. Lúc sinh con, mẹ không hay biết gì vì những vết bỏng đã khiến mẹ đau đớn cùng cực. Mẹ nhìn thấy con, con đang nằm giữa hai chân mẹ. Sau đó con biến mất. Rồi bác Jacqueline đi tìm con để đưa con lên máy bay cùng với mẹ. Hai mẹ con đã sống bên nhau suốt chín tháng trong bệnh viện và sau đó, con được giao cho bố mẹ nuôi", "Chính vì con nên mẹ bị thiêu sống phải không?", "Không, không phải vì con. Không phải vậy! Chỉ do phong tục của đất nước chúng ta. Ở đó, đàn ông làm ra luật pháp. Con có giận mẹ về việc mẹ đã sinh thêm các em không?". "Có thêm em gái như thế thật tuyệt vời. Con cũng muốn được gặp các em".

Tôi muốn nói: "Marouan ạ, mẹ đã sợ đến nỗi mẹ đã đập mạnh vào bụng". Liệu nó có hiểu và tha lỗi cho tôi không? Và cả con gái tôi nữa? Liệu khi gặp, cả ba đứa chúng nó sẽ phán xét tôi như thế nào? Tâm trí tôi bị xáo trộn đến nỗi suốt đêm tôi không ngủ được. Một lần nữa, tôi lại thấy ngọn lửa bốc cháy trên người và tôi chạy khắp vườn như một con điên.

Antonio để mặc tôi tự xoay xở trong lúc này, anh không muốn can thiệp, nhưng anh thấy rõ là tôi không ổn. "Em đã nói với các con chưa?". "Chưa. Để đến mai. Em sẽ cùng chúng nó ăn tối với Marouan. Lúc ấy em sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói cho chúng biết. Nhưng em sợ lắm, Antonio". "Em sẽ làm được thôi. Giờ thì em không rút lui được đâu". Vào 3g57 sáng, tôi nhận được tin nhắn của Marouan: "Tin nhắn này chỉ để nói với mẹ là con vẫn khỏe, con hôn mẹ. Hẹn sáng mai, mẹ nhé!". Nó khiến tôi bật khóc.
Về Đầu Trang Go down
 
Bị thiêu sống - Kỳ 7: Xây dựng một ngôi nhà
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Bị thiêu sống - Kỳ 8: Nhân chứng sống
» Bị thiêu sống - Kỳ cuối: Hi vọng lớn nhất
» Bị thiêu sống - Kỳ 4: Bản án tử hình
» Bị thiêu sống - Kỳ 5: Chết và sống
» Bị thiêu sống - Kỳ 1: Hỏa hình

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
K012QK2 :: Tin tức cập nhật-
Chuyển đến